TOÀN BỘ VŨ TRỤ ĐƯỢC KẾT NỐI VỚI NHAU BỞI MỘT MẠNG KÝ ỨC

Trích: Chữa Lành Lượng Tử; Nguyên tác: Quantum Healing; Việt dịch: Lê Hà Lộc & Nguyễn Tăng Phú; NXB. Thế giới; Công ty XB Sách Thiện Tri Thức, 2022

08/03/2025
167 lượt xem

Tất cả chúng ta đều có thể thay đổi đặc điểm sinh học của cơ thể mình từ thái cực này sang thái cực khác. Khi bạn hạnh phúc tột độ, về mặt sinh lý mà nói, bạn không phải là người giống như khi bạn bị trầm cảm sâu sắc. Đa nhân cách chứng tỏ rằng khả năng thay đổi từ bên trong này nằm trong khả năng kiểm soát chính xác. Tôi muốn kể lại một chút truyền thuyết về gia đình Chopra có liên quan đến điều này và, rất đáng tò mò mà nói, cả với kháng thể IgE. (Ghi chú 1)

Cha tôi là một bác sĩ tim mạch ở Ấn Độ. Ông làm bác sĩ quân y trong nhiều năm, nên chúng tôi phải chuyển hết đồn quân sự này sang đồn khác trong cả nước. Khi tôi còn là một đứa trẻ sơ sinh, ông đã bị điều đến Jammu, xa xôi về phía bắc ở bang Kashmir. Tôi không nhớ gì về thời gian chúng tôi ở đó, nhưng trong nhiều năm, tôi đã nghe về những cơn dị ứng khủng khiếp mà mẹ tôi phải chịu đựng ở nơi đó. Thứ hành hạ bà là phấn hoa của một loài hoa bản địa phủ kín mặt đất khi nó nở rộ vào mỗi mùa xuân. Nó khiến bà lên cơn hen suyễn nghiêm trọng; cơ thể bà sưng lên, và trên da bà xuất hiện những miếng giác lớn màu đỏ và phồng rộp (tình trạng của mẹ được gọi là phù mạch thần kinh).

Cha tôi rất yêu mẹ tôi, và vì tình yêu thương đó, cứ mỗi mùa xuân ông lại đưa bà đến Srinagar, thủ đô của Kashmir. Không khí ở Srinagar không có loại phấn hoa đặc biệt này, và mẹ rất vui khi thấy mình đang ở một thung lũng giữa núi, một trong những nơi đẹp nhất trên Trái Đất.

Mùa xuân nọ, những trận mưa lớn khiến con đường không thể đi qua được, và cha tôi quyết định họ sẽ bay về nhà sớm. Họ lên máy bay, và sau một giờ đã hạ cánh. Ông đặt tay lên cánh tay của mẹ tôi để trấn an, nhưng ông đã thấy những nốt mẩn đỏ trên da cũng như những nỗ lực chỉ để duy trì hơi thở của mẹ. Mẹ tôi bị dị ứng nghiêm trọng đến mức người tiếp viên chạy đến và hỏi có chuyện gì.

“Bạn không thể làm gì được đâu”, cha tôi nói. “Là do phấn hoa ở Jammu.”

“Jammu ấy ư?” Người tiếp viên tỏ vẻ khó hiểu. “Chúng ta vẫn chưa hạ cánh ở đó mà — đây là Udhampur, điểm dừng chân đầu tiên. Họ không nói với ông sao?”

Cha tôi khá kinh ngạc. Khi ông nhìn mẹ, nhiều năm sau đó, ông vẫn lắc đầu lẩm bẩm, “Tất cả những gì phải làm là nói từ Jammu và mẹ sẽ lại bị dị ứng.” Khi tôi nói với ông về thí nghiệm IgE, ông đã rất nhẹ nhõm – giờ ông đã có một câu trả lời khoa học, đại loại thế, cho bí ẩn gia đình chúng tôi. Mẹ tôi chỉ có một tính cách, nhưng sự thay đổi này vừa cực đoan vừa chóng vánh.

Nhiều trường hợp đa nhân cách đã được nghiên cứu và xác minh, đặc biệt là nhờ tiến sĩ Bennett Braun, một nhà nghiên cứu tâm thần học và chuyên gia trong lĩnh vực này. Khi tính cách của bệnh nhân thay đổi, mụn cóc, sẹo và phát ban sẽ xuất hiện và biến mất, cùng với hiện tượng tăng huyết áp và động kinh. Một nhân cách cụ thể có thể bị mù màu, chỉ để lấy lại thị lực bình thường khi nhân cách đó thay đổi trở lại. Gần như thành một quy luật, những bệnh nhân như vậy có ít nhất một nhân cách là trẻ em, và khi nó xuất hiện, cơ thể họ phản ứng với liều lượng thuốc thấp hơn. Trong một trường hợp, 5 miligam thuốc an thần khiến bệnh nhân thư thái và buồn ngủ khi là nhân cách trẻ em, trong khi liều mạnh gấp 20 lần không có tác dụng gì đối với nhân cách người lớn.

Các nhà nghiên cứu bị bối rối khi đang tìm kiếm một cơ chế để giải thích những diễn biến tưởng như không thể xảy ra này; tôi tin rằng chỉ có thể tìm được cơ chế đó bằng cách nhìn nhận rằng một sự thay đổi lượng tử đã diễn ra. Một nhân cách không có các phân tử trong đó, chỉ được cấu tạo bởi những ký ức và khuynh hướng tâm lý; tuy nhiên, những yếu tố này tồn tại lâu dài hơn các tế bào bị tác động. Đây không phải là một bí ẩn lớn – như chúng ta đã thấy, mọi phân tử trong cơ thể bạn đều được bao bọc bằng một chút trí thông minh vô hình.

Ký ức không phải là một thuật ngữ được các nhà vật lý sử dụng, nhưng người ta dễ dàng tìm thấy nó trong thế giới lượng tử – các hạt cách nhau những khoảng vô cùng lớn trong không-thời gian biết các hoạt động của nhau. Khi một điện tử nhảy sang một quỹ đạo mới ở bên ngoài nguyên tử, phản điện tử (hay positron) được ghép đôi với nó cũng phải phản ứng, bất kể nó tồn tại ở đâu trong vũ trụ. Trên thực tế, toàn bộ vũ trụ được kết nối với nhau bởi loại mạng ký ức này.

Đối với một nhà vật lý, câu đố duy nhất trong thí nghiệm của Benveniste (ghi chú 2) là không có ai từng tin rằng các sự kiện lượng tử có thể diễn ra ở cấp độ phân tử, nơi các dao động ngẫu nhiên, mờ nhạt là quy luật. Một số dao động diễn ra ở cấp độ phân tử. Một photon nằm trên ngưỡng lượng rung động này có thể biến mất thành hư vô; những rung động khác “thức dậy” và đi vào thực tại vật chất dưới dạng vật chất hoặc năng lượng. Bởi vì bản thân photon gần như không là gì cả, nó có thể nháy mắt xuất hiện và biến mất. Tuy nhiên, một phân tử như IgE lại có tính vững chắc rõ ràng hơn rất nhiều so với những rung động biến thiên này. Nếu không vậy, các phân tử có thể xuất hiện và biến mất mà không cần cảnh báo – cùng với những thứ được tạo ra từ các phân tử, như cá voi xanh và các tòa nhà chọc trời. Vì điều này không xảy ra, nên không cần khoác cho phân tử tấm áo ký ức.

Để hiểu ký ức như vậy hoạt động như thế nào, người ta phải biết thêm về cấp độ lượng tử của tự nhiên. Đặc thù của nó chính là tính trống rỗng, đây là đặc tính phân biệt nó với tất cả các trạng thái khác của vật chất và năng lượng. Chúng ta đã thấy rằng tại trung tâm của nó, một nguyên tử gần như hoàn toàn trống rỗng, có thể so sánh tương đương với không gian trống giữa các thiên hà. Điều này hẳn cũng phải đúng với chúng ta, vì rõ ràng chúng ta được tạo ra từ các nguyên tử. Điều đó có nghĩa là chúng ta được tạo ra từ một khoảng không trống rỗng; hơn bất cứ điều gì khác, đó là nguyên liệu thô của chúng ta.

Ghi chú 1:
IgE là một loại kháng thể trong cơ thể, có vai trò quan trọng trong các phản ứng dị ứng và giúp chống lại ký sinh trùng. Khi IgE bám vào một số tế bào trong cơ thể và gặp tác nhân gây dị ứng (như phấn hoa, lông thú, hoặc thức ăn gây dị ứng), nó sẽ kích hoạt cơ thể giải phóng các chất gây viêm. Điều này có thể dẫn đến các phản ứng như hắt hơi, sổ mũi, nổi mẩn, khó thở, hoặc thậm chí là sốc phản vệ – một phản ứng nguy hiểm có thể đe dọa tính mạng.

Ghi chú 2:
Thí nghiệm của Jacques Benveniste (1988) tuyên bố rằng nước có thể “ghi nhớ” các đặc tính của một chất dù đã được pha loãng đến mức không còn phân tử nào của chất đó. Kết quả này dường như ủng hộ nguyên lý của vi lượng đồng căn (homeopathy). Thí nghiệm Benveniste đã được đăng trên tạp chí Nature vào năm 1988. Tuy nhiên, khi các nhóm khoa học khác kiểm tra lại, họ không thể tái tạo kết quả, và thí nghiệm này bị bác bỏ và hiện vẫn còn gây tranh cãi.