NICK VUJICIC
Trích: Cuộc Sống Không Giới Hạn; Bích Lan dịch; NXB Tổng Hợp Thành Phố Hồ Chí Minh.
Trong Kinh Thánh, niềm tin được định nghĩa là cốt lõi của những điều bạn hy vọng đạt được, là bằng chứng của những gì bạn không nhìn thấy. Bạn và tôi không thể sống mà không có niềm tin, không thể sống mà không tin tưởng vào một điều gì đó, điều mà chúng ta không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh sự tồn tại của nó. Thường thì chúng ta nói về niềm tin theo khía cạnh tín ngưỡng tôn giáo, nhưng có nhiều dạng niềm tin tồn tại trong cuộc sống. Là người theo đạo Cơ Đốc, tôi sống với niềm tin ở Chúa. Mặc dù tôi không nhìn thấy Người, cũng không thể chạm vào Người, trong sâu thẳm trái tim mình tôi biết rằng trên đời này có Chúa, và tôi đặt tương lai của mình vào tay Người. Tôi không biết tương lai nắm giữ điều gì, nhưng bởi tin tưởng ở Chúa, tôi biết ai nắm giữ tương lai.
Đó là một dạng niềm tin. Tôi có niềm tin trong nhiều lĩnh vực của đời sống. Tôi chấp nhận rằng có những thứ tôi không thể nhìn thấy, không thể sờ thấy, không thể cảm thấy được, nhưng vẫn tin chúng tồn tại. Tôi tin rằng ôxy tồn tại trong không khí, và tôi tin khoa học đã đúng khi tuyên rằng con người chúng ta cần khoa học để tồn tại. Tôi không thể nhìn thấy, không thể sờ, không thể cảm thấy Ôxy được. Tôi chỉ biết rằng ôxy có tồn tại bởi vì tôi sống. Nếu tôi đang sống, thì chắc chắn tôi đang hít Ôxy vào phổi mình, vậy nên Ôxy chắc chắn có tồn tại, đúng không bạn?
Cũng giống như con người chúng ta chắc chắn phải có Ôxy mới sống được, chúng ta chắc hẳn phải tin tưởng vào những thứ chúng ta không thể nhìn thấy để tồn tại. Tại sao ư? Bởi vì con người ta ai cũng phải đối mặt với thách thức. Bạn có khó khăn, thách thức của bạn. Tôi có khó khăn, thách thức của tôi. Nhiều lúc trong đời mình, khi chúng ta bế tắc, đó chính là lúc niềm tin xuất hiện.
Tôi đã nhận được thư điện tử của một người phụ nữ tên là Katie, bị mất việc vì lý do sức khỏe, trong đó có gần hai mươi cuộc phẫu thuật. Cô bị thiếu xương đùi ở một bên chân từ khi lọt lòng mẹ, và từ khi còn là một đứa trẻ lẫm chẫm tập đi cô đã phải chịu phẫu thuật cắt bỏ chi. Bây giờ, ở tuổi ba mươi, đã có gia đình, Katie nói với tôi rằng cô thường xuyên phải đấu tranh với câu hỏi thường trực: “Tại sao lại là tôi?”.
Sau khi xem một trong những đoạn video của tôi, Katie đã hiểu ra rằng đôi khi chúng ta không thể biết được câu trả lời cho câu hỏi: “Tại sao lại là tôi?”. Chúng ta phải tin rằng rồi thế nào kế hoạch của Chúa ban cho chúng ta cũng sẽ được tiết lộ. Trong khi chờ đợi, chúng ta phải tiếp tục sống với niềm tin sâu sắc ở trong tim.
“Tôi cảm ơn bạn bằng cả tấm lòng. Giờ đây tôi tin rằng, giống như bạn, tôi là một người được Chúa chọn”, cô viết. “Tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có diễm phúc được gặp bạn để choàng tay ôm lấy bạn, ôm thật chặt, và cảm ơn bạn đã giúp tôi mở mắt nhìn ra ánh sáng.”
Chỉ sau khi Katie quyết định tin vào những gì không thể nhìn thấy, không thể hiểu được cô mới tìm được sức mạnh và niềm hy vọng. Niềm tin tồn tại như thế đấy, bạn ạ. Bạn sẽ gặp phải những thách thức mà ban đầu bạn tưởng chừng không thể vượt qua nổi. Trong khi chúng ta chờ đợi một giải pháp, niềm tin có thể là tất cả những gì chúng ta có thể dựa vào, và đôi khi chỉ cần tin rằng mình sẽ có được câu trả lời cũng đủ để giúp bạn vượt qua những thời điểm tăm tối nhất.
Đó là lý do tại sao tôi nói với bạn về NIỀM TIN, về việc duy trì niềm tin trong tim. Có thể tôi không có khả năng để đưa ra bằng chứng cho tất cả những điều tôi tin là có tồn tại hoặc sẽ xảy ra trên đời này, nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi hoàn toàn tin rằng, sống có niềm tin đưa chúng ta đến gần chân lý hơn là sống trong thất vọng. Khi tôi nói chuyện với hàng nghìn học sinh mỗi năm, tôi thường khám phá ra ý nghĩa của việc tin vào những gì chúng ta không thể nhìn thấy. (Đối khi, thoạt đầu các em nhỏ hơi sợ tôi. Tôi không biết tại sao lại như vậy bởi vì tôi chỉ cao bằng các em thôi. Tôi nói với các em rằng tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi của mình).
Tôi nói đùa cho đến khi các em cảm thấy thoải mái, gần gũi với tôi hơn. Khi các em đã quen với khuyết tật của tôi, tôi nhận ra rằng hầu hết các em đều thích thú với cái bàn chân trái nhỏ xíu của tôi. Tôi thấy các em chỉ bàn chân tôi hoặc tròn mắt nhìn trong ngạc nhiên, vậy nên tôi vẫy vẫy bàn chân ấy về phía các em và nói đùa: “Cái đùi gà nhỏ của anh đấy!”. Câu nói hài hước ấy của tôi luôn khiến các em cười rộ lên bởi vì cách miêu tả đó khá chính xác.
Michelle, đứa em gái kém tôi sáu tuổi, là người đầu tiên đưa ra bình luận đó về bàn chân của tôi. Ba anh em tôi thường cùng cha mẹ thực hiện những chuyến đi dài, trong đó anh em tôi được xếp ngồi ở băng ghế sau. Giống như hầu hết những người cha khác, cha tôi đã lái xe ra đường là không thích dừng lại. Khi đói, chúng tôi nhao nhao đưa ra những gợi ý cho cha mẹ.
Khi anh em tôi sắp đói là, chúng tôi phát cáu và giả vờ ăn thịt nhau. Trong một chuyến đi, Michelle tuyên bố rằng nó có ý định gặm bàn chân trái nhỏ xíu của tôi “bởi vì trông nó giống như một cái đùi gà”. Chúng tôi cười ré lên, nhưng rồi tôi quên cái cách miêu tả ấy của cô em gái. Thế rồi vài năm trước, Michelle mang về nhà một chú chó con. Hễ tôi ngồi xuống là y như rằng con chó đó lại chực gặm bàn chân tôi. Tôi hãy nó ra xa, nhưng nó cứ xán đến, chực gặm chân tôi.
“Thấy chưa, với con chó của em thì bàn chân đó giống y như một cái đùi gà!”, Michelle nói.
Tôi thích cái cách miêu tả hài hước đó! Từ đó trở đi, tôi đã kể câu chuyện về bàn chân trái của tôi trong các buổi diễn thuyết trước học sinh. Khi chìa bàn chân trái ra, tôi hỏi rằng các em có nghĩ tôi chỉ có một bàn chân hay không. Câu hỏi này luôn khiến các em bối rối bởi vì các em chỉ nhìn thấy một bàn chân thôi, nhưng tôi nói thế cứ như thể tôi có hai bàn chân vậy.
Hầu hết các em nhỏ đều tin những gì mình có thể tận mắt nhìn thấy. Chúng thường nói với tôi rằng chúng nghĩ tôi chỉ có một bàn chân thôi. Sau đó tôi cho các em xem “Junior”, cái mẩu bàn chân phải vốn nhỏ hơn bàn chân trái nhiều và là bộ phận mà tôi thường che đi trong ống quần. Đôi khi tôi làm các em bị sốc bằng cách chìa mẫu bàn chân phải của mình ra vẫy vẫy. Các em thường rú hoặc kêu ré lên. Cảnh đó vui lắm bởi vì trẻ em luôn bộc lộ cảm xúc thật. Các em thừa nhận rằng phải tận mắt nhìn thấy bàn chân phải của tôi các em mới tin là tôi có hai bàn chân.
Tôi khuyến khích các em, cũng như bây giờ tôi đang khuyến khích bạn, tin rằng có nhiều khả năng dành cho cuộc sống của bạn, trong đó có những khả năng kỳ diệu. Chìa khóa để tiến lên phía trước, thậm chí trong những lúc khó khăn nhất, là hãy để tầm nhìn về cuộc sống tương lai của bạn mở ra không phải từ những gì bạn có thể nhìn thấy mà từ những gì bạn có thể tưởng tượng ra. Như thể gọi là có niềm tin.