QUÁ TRÌNH LÀ THÀNH QUẢ; MỖI NGÀY LÀ MỘT SỰ TRỌN VẸN
Trích: Chữa Lành Lượng Tử; Nguyên tác: Quantum Healing; Việt dịch: Lê Hà Lộc & Nguyễn Tăng Phú; NXB. Thế giới; Công ty XB Sách Thiện Tri Thức, 2022

Laura là một phụ nữ trẻ đến từ Boston, mắc bệnh ung thư vú ở độ tuổi ngoài 30. Đối mặt với chẩn đoán của mình, vì lý do cá nhân, cô quyết định không thực hiện bất kỳ phương pháp điều trị thông thường nào, bất chấp sự lo ngại của bác sĩ rằng nếu không được điều trị, cô sẽ chết trong vòng chưa đầy hai năm. Hôm nay, ba năm kể từ ngày đó, cô vẫn còn sống và bề ngoài hoàn toàn bình thường. Hình chụp X-quang của cô cho thấy khối u vẫn chưa thu nhỏ lại, nhưng sự phát triển của nó, nếu có, là rất ít. Điều này ngụ ý rằng Laura vẫn đang gặp nguy hiểm đáng kể, nhưng trong suy nghĩ của riêng cô, tình trạng hiện tại của cô là một chiến thắng lớn.
Mặc dù bệnh ung thư của cô ấy vẫn còn, nhưng nó đã không tuân theo những gì các bác sĩ gọi là “lịch sử tự nhiên theo dự đoán” của bệnh tật. Tiến sĩ Yujiro Ikemi, một trong những chuyên gia hàng đầu của Nhật Bản về y học tâm lý, đã khảo sát 69 bệnh nhân mà ông cho là có sự thuyên giảm tự phát căn bệnh ung thư. Tiến sĩ Ikemi lưu ý rằng không nhất thiết là các tế bào ung thư phải biến mất hoàn toàn – ông tìm kiếm các dấu hiệu khác, chẳng hạn như khối u phát triển chậm bất thường, bệnh nhân không suy kiệt và khối u ác tính không di căn sang các bộ phận khác của cơ thể. Những dấu hiệu này đủ để chỉ ra một sự thuyên giảm tự phát theo quan điểm của Ikemi, và Laura phù hợp với tất cả.
Laura đã và đang thiền khi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên. Năm 1987, cô trải qua hai tuần điều trị Ayurveda nội trú và được dạy âm thanh nguyên thuỷ cùng với kỹ thuật hạnh phúc, cả hai phương pháp này đều có thể được sử dụng trong khi thiền. Ta có thể nói rằng tâm trí đã lắng xuống trong thiền và đang trải nghiệm chính nó như là sự im lặng. Hạnh phúc nằm trong sự im lặng đó, trí thông minh cũng giống như vậy. Bạn không thể “cảm thấy” rằng bạn thông minh, nhưng bạn có thể cảm thấy hạnh phúc. Kỹ thuật hạnh phúc đưa nó ra ngoài để tâm trí “ghi nhận” theo nhiều cách khác nhau – như hơi ấm ở một số bộ phận của cơ thể, ngứa ran, cảm giác tuôn chảy, hoặc một số biểu hiện thể chất khác. Hạnh phúc vẫn là trừu tượng, nhưng một loại “ánh hồng ban chiều” đang được tiếp thu trong quá trình kỹ thuật này. Mặt khác, âm thanh nguyên thuỷ khá tập trung – nó mang nhận thức về hạnh phúc trực tiếp đến vùng bị bệnh của cơ thể. (Người ta không cần phải nghĩ rằng tất cả những điều này xảy ra một cách riêng lẻ. Cấp độ hạnh phúc của sự nhận biết luôn hiện hữu; các kỹ thuật chỉ đơn giản là thu hút tâm trí có ý thức về phía hạnh phúc. Một khi niềm hạnh phúc đã được trải nghiệm, sự kết nối tâm trí-cơ thể đã được thực hiện.)
Ngay khi học các kỹ thuật, Laura đã cảm nhận được hiệu quả tích cực tức thì. Cô nói với tôi rằng những âm thanh nguyên thuỷ truyền đến ngay vùng vú. Đôi khi chúng gây ra cảm giác nhói nhói, nóng hoặc thậm chí đau; tuy nhiên, hầu hết thời gian, cô ngồi lại với cơn đau ở khu vực đó và kỹ thuật sẽ khiến nó biến mất. Các kết quả ấn tượng nhất, về mặt chủ quan, đến từ sự xuất hiện của niềm hạnh phúc. Tôi yêu cầu Laura viết ra những trải nghiệm của cô cho tôi, dù vui mừng hay đau khổ hay chỉ là sự thờ ơ, và cô đồng ý. Báo cáo mới nhất có nội dung thế này:
Những kinh nghiệm trong kỹ thuật hạnh phúc không còn sâu sắc như khi tôi bắt đầu cách đây một năm rưỡi, nhưng rồi, vì có nỗi sợ hãi và nỗi buồn sâu xa, cảm giác bất lực và lo lắng dữ dội, nên sự tương phản là khá lớn khi tôi bắt đầu trải nghiệm niềm vui và hạnh phúc như vậy.
Vào thời điểm đó, có những lỗ đen lớn được trải nghiệm trong nhận biết của tôi. Tôi không nhìn thấy các lỗ đen nữa, và cảm giác hạnh phúc thường trực ổn định hơn. Tuy nhiên, từng ngày trôi qua khi niềm vui và hạnh phúc mạnh mẽ đến mức tôi khó có thể kiểm chế chúng. Tôi hiếm khi cảm thấy sợ hãi nữa, chỉ là một số lo lắng chung chung mà tôi thường có thể kiểm soát với một chút chú ý.
Trong khi những người phụ nữ khác ở vị trí của cô bị huỷ hoại bởi trong quá trình điều trị của họ và chịu những vết sẹo sâu nhất, cả về thể chất lẫn tinh thần, thì thật đáng kinh ngạc là Laura, mặc dù vẫn còn lo lắng giữa sự sống và cái chết, có thể kết thúc bức thư của mình theo cách này:
Một năm rưỡi trước, tôi chỉ chắc chắn 99% rằng bệnh ung thư sẽ được loại bỏ. Chỉ trong tháng trước, tôi đã tăng lên thành 100% chắc chắn. Tôi không nghi ngờ gì bây giờ. Tôi cảm thấy tin tưởng vào sự hỗ trợ của tự nhiên. Tôi vẫn không biết chính xác sự trợ giúp của tự nhiên ở dạng thức nào hay cần bao nhiêu thời gian cho nó, nhưng tôi quan tâm đến biểu hiện cuối cùng ít hơn sự đột phá trong ý thức. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng trong nhận thức của mình một bộ ngực hoàn hảo.
Laura là một người quan sát nhạy bén về sự nhận biết của chính mình, và cô ấy nhìn thấy dòng chảy của nó rất chính xác. Đối với cô, có một sự khác biệt rất lớn, từ bên trong, giữa việc bị ốm và trở nên khoẻ mạnh. Các kỹ thuật mà cô đang sử dụng không gợi lên hình ảnh, nhưng cô nói rằng cô có thể nhìn thấy khối u phát triển bất cứ khi nào cô cảm thấy lo lắng hoặc buồn bã. Tôi tin rằng hình ảnh này đại diện cho mối liên hệ trực tiếp giữa sự nhận biết của cô với sự tiến triển của bệnh ung thư.
Kết quả cuối cùng sẽ sẽ như thế nào đây? Cô ấy và tôi đồng ý rằng chính quá trình là thành quả; mỗi ngày là một sự trọn vẹn – không phải là một bước tiến tới sự phục hồi mơ ước, mà là một sự kết thúc đích thực, để được sống một cách trọn vẹn như thể không hề có bệnh tật nào tồn tại. Nhờ các kinh nghiệm trong ngành y trước đây với căn bệnh ung thư, tôi bị nhồi nhét nhiều thông tin hơn Laura, tôi thường nghĩ rằng cô ấy đã vượt xa tôi về sự tự tin vui vẻ của cô ấy.

Hạnh phúc vừa mang tính khách quan vừa mang tính chủ quan. Bạn có thể cảm nhận nó như một cảm giác, nhưng nó cũng ảnh hưởng đến sự thay đổi cơ thể có đo lường được – nó có thể làm thay đổi nhịp tim, huyết áp, quá trình tiết hormone hoặc bất cứ thứ gì khác. Đây là điều cho phép hạnh phúc trở nên hữu ích về mặt y học. Bệnh nhân đang sử dụng các kỹ thuật Ayurveda “trong đầu”, nhưng cùng lúc đó, niềm hạnh phúc được trải nghiệm đang tái tạo có thể thực của cơ thể người bệnh. Điều đang xảy ra là có thể nhận được tín hiệu từ bản thiết kế của chính nó, không phải bản thiết kế vật chất mà là bản thiết kế đang hiện hữu trong ý thức.
Bởi vì bản thiết kế là vô hình, nó phải tìm cách vượt qua để tiến vào sự tồn tại vật chất. Để làm được điều đó, tự nhiên sử dụng hạnh phúc – đó là sự rung động làm cầu nối giữa tâm trí và vật chất, cho phép mỗi phần của cơ thể thể được ghép nối với một phần của trí thông minh:

Biểu đồ này cho thấy mối liên hệ giữa tâm trí và cơ thể giống như một đài phát thanh: tâm trí đang phát ra các xung động của trí thông minh, ADN tiếp nhận chúng và hạnh phúc là sóng mang. Trên giấy tờ, ba yếu tố này phải được tách biệt, nhưng trên thực tế chúng hoàn toàn hợp nhất. Thông điệp, người đưa tin và người nhận là một. Tất nhiên, chúng ta đã xem xét mối liên hệ giữa tâm trí và cơ thể hàng chục lần trước đây, nhưng “chúng ta chưa có ‘chất keo’ giữ cho tâm trí và cơ thể không bay theo các hướng riêng biệt – đó là hạnh phúc.
ADN hiện có tầm quan trọng đặc biệt. Một neuropeptit đơn lẻ, hoặc bất kỳ phân tử truyền tin nào khác, chỉ mang một chút tín hiệu nhỏ mà tâm trí đang gửi đi. Ví dụ, adrenaline có liên quan đến sự sợ hãi. Điều này dường như ngu ý rằng mỗi suy nghĩ kích hoạt một phân tử, nhưng như vậy thì khác gì nói rằng tần số 101,5 trên đài FM chỉ nhận được một bài hát. Trên thực tế, cơ thể có thể nhận được vô số tín hiệu, nhờ vào ADN.
Chúng ta đã quen nghĩ về ADN như một bản thiết kế không thay đổi, dẫu đó là “bản thiết kế của sự sống”. ADN không hề tĩnh tại như vậy. Hai ngày trước, tôi đang ngồi yên lặng bỗng thoáng nhìn thấy ADN hiện lên trong tâm tưởng. Tôi thấy ADN tăng tốc sao cho một đời người, từ khi thụ thai cho đến lúc chết, vừa vặn trong khoảng một vài phút.
Những gì tôi thấy không phải là một chất hóa học mà là một tiến trình phong phú và năng động đáng kinh ngạc. Mọi thứ trong cuộc sống đều trút ra từ ADN – thịt, xương, máu, tim và hệ thần kinh; lời nói đầu tiên của một em bé và bước đi đầu tiên của trẻ mới chập chững; sự trưởng thành của lý trí trong vỏ não; vai trò của những cảm xúc, suy nghĩ và mong muốn, tất cả mong manh như tia chớp mùa hè xuyên qua từng tế bào. Tất cả những thứ này là ADN. Gọi nó là bản thiết kế và lấy vô và bộ ruột. Hãy tưởng tượng bạn đi đến một đại lý Mercedes, trả 30.000 đô la, và được người ta trao cho bản thiết kế của một chiếc xe hơi thay vì một chiếc xe hơi. Bây giờ hãy tưởng tượng bản thiết kế thực sự biến thành một chiếc ô tô – không chỉ vậy, mà còn tự khởi động, lái xe xuống đường và thay thế các phụ tùng của chính nó. Khi đó, bản thiết kế sẽ tương đương với ADN. (Điều đó cũng sẽ cần đến một tài năng khá tuyệt vời khác: bất kỳ bộ phận nào – bộ chế hòa khí, lớp xe, thậm chí là một vết sơn trên cửa – đều phải biết cách biến thành một chiếc xe hoàn chỉnh.)
Bất cứ điều gì khiến ADN trở nên năng động sẽ không thể được nhìn thấy trong cấu trúc vật chất của nó; bản thân các phân tử là những thành phần tham gia tự động theo thời gian. Chúng có thể thay đổi, như oxy và hydro thay đổi khi chúng kết hợp để tạo thành nước, nhưng ADN chủ động định hình dòng thời gian. Đây là một tính năng quan trọng đến nỗi tôi cần phải giải thích nó một cách dài dòng; nếu không, điều kỳ diệu thực sự của ADN sẽ mất đi trong chúng ta.
