ĐỜI SỐNG THẾ GIAN

Trích: Trái Tim Không; NXB Hội Nhà Văn

25/06/2025
47 lượt xem

Từ lúc sinh ra, ta có thực hạnh phúc?
Khi đói mà không có ăn, ta đau bụng.
Khi cần đại tiểu tiện, ta bồn chồn.
Đi, đứng, ngồi lâu thì khiến chân đau.
Nằm ngủ nhiều thì lưng nhức mỏi.
Trời nóng, lạnh, đói mưa, ta bức bối.
Lại còn muôn thứ bệnh bủa vây.
Ta miệt mài kiếm tiền để có ăn.
Có áo quần, có căn nhà nương náu.
Nhưng để kiếm tiền, ta phải giành phải giật.
Phải cạnh tranh, hăm hại lẫn nhau.
Một chu trình đau xót lắm làm sao.
Rồi ăn xong ta thải ra tất cả.
Chẳng còn gì.

Nghĩ xem thân ta có thực khỏe đẹp đâu?
Chẳng bao lâu, nó bắt đầu tàn lụi.
Da sẽ nhăn nheo, mắt thì mờ tối.
Răng rụng, răng đau, lưng vẹo, lưng cong.

Đau đầu, đau bụng, đau mắt, đau răng.

Sốt, nhức, ốm o, và rồi chết.
Sau cái chết, ta còn gì?

Khi có nhà, ta thành nô lệ của cái nhà.
Phải sửa sang, chăm lo, tối ngày quét dọn.
Khi đi xa, ta bồn chồn, lo mất trộm.
Cái nhà trở thành gánh nặng ngàn cân.
Nhưng mọi thứ trên đời luôn đổi chủ thay tên.
Người đến, người đi, thay nhau làm ông chủ.
Không có ai sở hữu thực sự
Bất cứ điều gì.

Ta cũng phải chăm nuôi con cháu, vợ chồng.
Ta không thể đi đâu, không còn tự tại.
Khi họ làm chuyện suy đồi, ta buồn mãi.
Bất cứ cái gì ta có cũng làm khổ ta.

Khi ta thích một mùi vị, ta thành nô lệ của thức ăn.
Đôi khi ta cặm cụi nấu xào 3-4 tiếng.
Nhưng chỉ nửa giờ là ta ăn hết.
Và rồi rửa lau xoong nồi đến phát mệt.
Ngay hôm sau, ta ngồi xuống bồn cầu.
Thải tất cả những gì đã ăn uống xong.

Rồi chất thải của ta lại trở về với đất.
Và đất này lại nuôi lúa nuôi rau.

Ta lại ăn rau lúa và lại thải ra.
Nước tiểu của ta cũng đi vào lòng đất.
Lại thành nước ngầm, ta hút lên, và uống.

Ta nghĩ rằng thịt lợn là ngon.
Thật ra lợn ăn tất cả đồ dơ bẩn
Nhưng ta vẫn thấy thịt lợn ngon
Ôi, ảo tưởng làm sao.

Này con,
Thế giới này là dòng chảy khổ đau.
Con hãy nhận ra điều đó.