TS. MICHAEL NEWTON
Trích: Hành Trình Của Linh Hồn; Thanh Huyền dịch; NXB Văn hoá dân tộc.
Hàng ngàn năm trước, người dân vùng Lưỡng Hàn tin rằng những cánh cửa vào và ra khỏi thiên đường nằm ở những điểm tận cùng bên kia đường cong lớn của dải Ngân hà, được gọi là dòng sông của linh hồn. Sau khi chết, linh hồn phải chờ cho đến khi cánh cửa của chòm sao Sagittarius (Nhân Mã) được nâng lên và đến ngày thu phân. Sự tái sinh trở lại trên Trái đất chỉ có thể thực hiện được vào ngày xuân phân qua lối ra của chòm Gemini (Song Tử) trong bầu trời đêm.
Các đối tượng của tôi nói với tôi rằng thực ra các linh hồn di chuyển dễ dàng hơn nhiều. Hiệu ứng đường hầm mà họ trải qua khi rời khỏi Trái đất là cánh cửa vào thế giới linh hồn. Mặc dù linh hồn rời khỏi thể xác ngay tức khắc, đối với tôi có vẻ như lối vào thế giới linh hồn là một quá trình được tính toán kỹ lưỡng. Sau này, khi chúng ta trở lại trên Trái đất trong một cuộc đời khác, con đường trở lại được miêu tả là nhanh hơn nhiều.
Vị trí của đường hầm trên Trái đất có sự thay đổi đối với những đối tượng của tôi. Một số người mới chết nhìn thấy nó mở ra bên cạnh, ngay trên thân xác họ, trong khi những người khác nói họ chuyển động lên cao khỏi mặt đất trước khi đi vào đường hầm. Tuy vậy, trong mọi trường hợp, thời gian để đến được con đường này là không đáng kể một khi hồn đã rời khỏi Trái đất. Đây là những quan sát của một nhân vật khác trong địa điểm tinh thần này.
Trường hợp 3
TS. N: Bây giờ bạn đang rời khỏi cơ thể. Nhìn thấy bạn chuyển động xa hơn và xa hơn khỏi địa điểm bạn chết, xa khỏi Trái đất. Hãy thuật lại cho tôi những gì bạn trải qua.
ĐT: Đầu tiên… rất sáng… gần với Trái đất… bây giờ tối hơn một chút vì tôi đã đi vào một đường hầm.
TS. N: Miêu tả đường hầm cho tôi.
ĐT: Nó là một hành lang trống rỗng, mờ ảo… và có một vòng sáng nhỏ ở đầu bên kia.
TS. N: Được rồi, điều gì xảy ra tiếp với bạn?
ĐT: Tôi cảm thấy một cú giật mạnh… một sức kéo nhẹ nhàng… tôi nghĩ tôi phải trôi qua đường hầm này… và tôi làm thế. Bây giờ nó trở nên xám nhiều hơn tối, vì vòng tròn sáng mở rộng ra trước mặt tôi. Nó dường như… (đối tượng ngừng lại)
TS. N: Tiếp tục đi.
ĐT: Tôi được gọi lên phía trước…
TS. N: Hãy để vòng sáng mở rộng trước mặt bạn ở cuối đường hầm và tiếp tục giải thích điều gì đang diễn ra với bạn.
ĐT: Vòng sáng mở ra rất rộng và… tôi ra khỏi đường hầm. Ở đây có ánh sáng mờ mờ… một màn sương nhẹ. Tôi đang thấm qua nó.
TS. N: Khi ra khỏi đường hầm, có điều gì nữa trong tâm trí của bạn ngoài việc tầm nhìn thiếu rõ ràng?
ĐT: (đối tượng hạ thấp giọng) Ở đây thật… tĩnh lặng… thật là một nơi yên tĩnh để ở… Tôi đang trong nơi chốn của các linh hồn…
TS. N: Lúc này, khi là một linh hồn, bạn còn có ấn tượng gì nữa không?
ĐT: Tư tưởng! Tôi cảm thấy… sức mạnh của tư tưởng xung quanh tôi. Tôi…
TS. N: Hãy thư giãn hoàn toàn và để cho tâm trí của bạn được thoải mái trong khi tiếp tục kể lại cho tôi một cách chính xác những gì xảy ra với bạn. Xin hãy tiếp tục.
ĐT: Vâng, thật khó diễn đạt bằng lời. Tôi cảm thấy… tư tưởng về tình yêu… tình bằng hữu… sự đồng cảm… và tất cả chúng được kết hợp với… sự mong đợi… dường như những người khác đang… chờ đợi tôi.
TS. N: Bạn có cảm giác an toàn không, hay là bạn hơi sợ hãi?
ĐT: Tôi không sợ. Khi còn ở trong đường hầm, tôi đã… mất phương hướng nhiều hơn. Vâng, tôi cảm thấy an toàn… Tôi nhận ra được những tư tưởng vươn đến với tôi… sự quan tâm… sự âu yếm. Điều này thật lạ, nhưng còn có sự thấu hiểu quanh tôi về việc tôi là ai và tại sao tôi lại ở đây.
TS. N: Bạn có thấy bằng chứng nào của điều đó quanh bạn không?
ĐT: (với giọng thì thầm) Không, tôi cảm thấy điều đó – sự hài hòa của tư tưởng ở khắp nơi.
TS. N: Bạn nói đến vật chất giống như đám mây ở quanh bạn khi bạn vừa rời khỏi đường hầm. Có phải bạn ở giữa bầu trời sao bên trên Trái đất?
ĐT: (ngập ngừng) Không – không phải thế – nhưng có vẻ như tôi đang bay xuyên qua đám mây không giống với trên Trái đất.
TS. N: Bạn có nhìn thấy Trái đất không? Nó có ở phía bên dưới bạn không?
ĐT: Có thể thế, nhưng tôi không nhìn thấy nó từ khi tôi đi vào đường hầm.
TS. N: Bạn có cảm giác rằng bạn vẫn có liên hệ với Trái đất thông qua một chiều khác chẳng hạn?
ĐT: Có thể thế – vâng. Trong tâm trí tôi, Trái đất có vẻ thật gần gũi… và tôi vẫn cảm thấy có liên lạc với Trái đất… nhưng tôi biết tôi đang ở một không gian khác.
TS. N: Bạn có thể nói gì thêm với tôi về vị trí hiện nay của bạn?
ĐT: Ở đây vẫn còn hơi… âm u… nhưng tôi đang ra khỏi đây.
Đối tượng cụ thể này, đang được trải nghiệm về cái chết và đường hầm, tiếp tục thực hiện những điều chỉnh tinh thần lặng lẽ cho trạng thái không có cơ thể của mình trong khi bị kéo xa hơn vào thế giới linh hồn. Sau một chút ngập ngừng ban đầu, những ấn tượng đầu tiên được kể lại của cô thể hiện cảm giác mời gọi hạnh phúc. Đó là cảm giác thường thấy với các đối tượng của tôi.
Một khi đã đi qua đường hầm, linh hồn chúng ta đã đi qua cổng vào ban đầu trong cuộc hành trình vào thế giới linh hồn. Đa số hoàn toàn nhận thức được rằng họ không thực sự chết mà chỉ đơn giản là rời bỏ gánh nặng của cơ thể đã chết trên Trái đất. Nhận định này dẫn đến sự chấp nhận ở những mức độ khác nhau tùy theo từng linh hồn. Một số đối tượng nhìn những thứ xung quanh với sự ngạc nhiên không ngừng trong khi những người khác lại bình thản hơn khi kể lại với tôi những gì họ thấy. Chủ yếu phụ thuộc vào mức độ trưởng thành của họ và các trải nghiệm sống hiện tại. Loại phản ứng thông thường nhất mà tôi nghe được là tiếng thở dài nhẹ nhõm nối tiếp bởi những câu đại loại như: “Ôi, thật tuyệt vời, tôi lại được trở về nhà, trở về nơi tuyệt đẹp này lần nữa”.
Có những linh hồn phát triển cao, những người thoát khỏi cơ thể của họ nhanh đến mức đa số những gì tôi miêu tả ở đây chỉ là cảnh mờ mịt khi họ trở về nhà, về với đích đến tâm linh của họ. Họ là những người cực kỳ thành thạo và theo ý kiến của tôi, họ là số ít đặc biệt trên Trái đất. Linh hồn thông thường không đi nhanh như thế và một số rất lưỡng lự. Tôi nhận thấy thường là những linh hồn trẻ hơn, với ít kiếp sống hơn, có xu hướng gắn liền với khung cảnh Trái đất sau khi chết.