KHÔNG BUÔNG LUNG

ĐẠI SƯ TỊCH THIÊN - SHANTIDEVA

Trích: Nhập Bồ Tát Hạnh;Việt dịch: Thích Nữ Trí Hải; NXB Tôn Giáo.

1. Đã phát tâm Bồ đề kiên cố

Bồ tát nên nỗ lực cần tu

Siêng năng mỏi nhọc không từ

Luật nghi thề chẳng bao giờ trái sai.

2-3. Việc nào do thiếu nghĩ suy

Hứa rồi có thể bỏ đi cũng đành

Làm sao xả giới cao minh

Phật đà thấy rõ, chính mình cũng tin.

4-5. Bội thề lợi lạc chúng sinh

Dối lừa quả báo sẽ dành mai sau.

Vật hèn đã hứa không trao

Còn sa quỷ đói, thể theo Kinh thường.

6-7. Huống mời chúng hưởng vui tối thượng

Dối gạt nhau cõi thiện nào lên?

Xả tâm mà vẫn chứng nên

Là điều khó hiểu, chỉ riêng Phật rành.

8-9. Xả Bồ đề tội chẳng khinh

Làm cho tất cả chúng sinh mất nhờ.

Nếu ai dù chỉ sát na,

Ngại ngăn Bồ tát, quả kia khôn lường.

10-11. Làm bất an một người đủ khốn

Huống muôn người cùng tận hư không?

Thọ rồi xả giới như không

Thì quanh quẩn mãi trong vòng trầm luân.

12-13. Phải nên theo giới tu lần

Nếu không nỗ lực chắc đành đọa sa.

Độ sanh nhiều Phật đã qua

Do ta chướng nặng hóa ra vô phần.

14. Nay nếu chẳng tu tâm sửa tính

Sẽ sa vào những cảnh khổ đau

Bệnh nhiều, trăn trói, xẻ cưa

Và bao tai họa đón chờ ác nhân.

15. Khó thay Phật xuất thế gian

Làm người tin Phật, tu hành đủ duyên

Những điều không hẹn mà nên

Biết sau có được như trên vẹn toàn?

16. Nay ta được ổn an, vô bệnh,

Không não phiền, hạnh phúc lắm thay

Mạng căn suy giảm từng giây

Hình hài như bọt tan ngay mấy hồi.

17-18. Nếu ta vẫn cứ buông trôi

Đọa sa ác đạo khó thời ăn năn.

Đủ duyên làm thiện không hăng

Đến khi khổ bức còn toan nỗi gì.

19. Khi ấy đã không sao hành thiện

Lại tích nhiều bất thiện càng tăng

Trải qua vô tận thời gian

Đến tên của sự tốt lành chẳng nghe.

20. Thân người khó được lắm thay

Phật từng ví dụ duyên may rùa mù

Lênh đênh trên biển Thần phù

Ván kia hồ dễ cùng rùa gặp nhau.

21-22. Phạm tội nặng sát na cũng đọa

Huống gì qua vô thỉ luân hồi

Ở trong ác thú không thôi

Khó bề giải thoát, còn khơi tội nhiều.

23-24. Ở trong nhàn cảnh không tu

Tự coi thường thế còn ngu nào bằng.

Biết mà vẫn cứ trôi lăn

Thì khi sắp chết trăm phần khổ ưu.

25-26. Lửa địa ngục thiêu thân khó nhẫn

Lửa ăn năn càng ngấm tâm can

Được thân người thực khó khăn

Lại thêm có trí biện phân dữ lành.

27. Mà nay vẫn đọa hỏa khanh

Khác nào như thể tâm mình hôn mê

Chẳng hay mắc phải bùa chi

Mà sinh lú lẫn, lương tri không còn.

28-29. Kẻ thù ta tham sân vô dạng

Không chân tay cũng chẳng thông minh

Hại ta điêu đứng mặc tình

Khuất thân chịu nhục, hổ mình lắm thay.

30. Dù chư thiên chúng, tu la

Cùng nhau hợp sức bắt ta đọa đày

Vào trong hỏa ngục a tỳ

Cũng không thể được, nói gì tha nhân.

31. Nhưng phiền não công năng ghê thực

Ném ta vào lửa ngục như chơi

Dù cho cả núi Tu di

Cũng ra tro bụi chẳng chỉ sót chừa.

32. Thế gian tất cả kẻ thù

Không như phiền não kẻ thù trong tâm

Dằng dai vô thủy vô chung

Hại ta đến mức khốn cùng mới thôi.

33-34. Thuận kẻ địch ở đời còn lợi

Theo não phiền chỉ hại mà thôi

Làm sao sống được an vui

Giặc thù phiền não không lui, cứ lì.

35. Khi còn phiền não sân si

Những tên ngục tốt bảo trì tử sinh

Đồ đao hành hạ tâm linh

Làm sao có được an bình trong tâm ?

36. Kẻ cừu địch tham sân chưa dứt

Thì sao đành bỏ mất công phu

Thế nhân hăm hở diệt thù

Còn quên ăn ngủ khi thù chưa tan.

37. Dù thân trúng phải tên đao

Chưa phân thắng bại ai nào thối lui?

Mặc dù những địch thù kia

Trước sau cũng chết theo lề tự nhiên.

38-39. Nay ta muốn dẹp yên phiền não

Dù trăm nguy ngàn khó không sờn

Thương binh còn thấy vẻ vang

Nên vì đạo cả xem thường khổ đau.

40. Kẻ chài, đồ tể, nông phu

Vì cơm áo chịu gian nguy cực hình

Ta vì an lạc quần sinh

Sao không nhẫn nại trăm nghìn chướng duyên ?

41-42. Đã nguyền độ vô biên phiền não

Mà bản tâm rốt ráo chưa yên

Sao không khéo lượng sức mình ?

Từ nay ta quyết định ninh diệt thù.

43. Nâng niu kiếm báu trừ ma

Sân si thề diệt như là cừu nhân

Ngộ, mê năng lực tương đương

Mới mong đoạn dứt thâm căn não phiền.

44-45. Thà chịu khổ bị thiêu bị chặt

Thề quyết không khuất giặc si mê

Giặc thường kéo đến rút đi

Giặc phiền não ấy một đi không về.

46. Tuệ quang chiếu phá si mê

Trục ra khỏi khối tâm kia một lần

Còn đâu tông tích tham sân

Chớ nên nhu nhược không cần gắng tu.

47. Phiền não không ở ngoài, trong giữa

Không ở đâu, xuất xứ huyễn hư

Hãy vì tuệ giác tiến tu

Sao ta luống chịu ngục tù khổ đau?

48. Tư duy lẽ ấy cho sâu

Luật nghi Phật chế nên mau tuân hành

Y vương lời dặn đinh ninh

Không theo toa thuốc sao lành bệnh đây?

Bình luận


Bài viết khác của tác giả

  1. CHÍNH NIỆM, TỈNH GIÁC
  2. NHỮNG LỢI LẠC CỦA TÂM BỒ ĐỀ
  3. TÂM BỒ ĐỀ – NHẬP BỒ TÁT HẠNH

Bài viết mới

  1. PHÁ VỠ SỰ ĐỒNG HÓA VỚI KHỔ ĐAU
  2. HOÀN THÀNH TỐT CÔNG VIỆC CỦA MÌNH, KHÔNG NÊN SO SÁNH
  3. LÀM MỘT BẬC THẦY KHÔNG PHẢI LÀ MỘT NGHỀ NGHIỆP