LÀ CHA MẸ CỦA TRẺ TẬT NGUYỀN
Trích: “Kế Hoạch của Linh Hồn”; Hương Mi Lê dịch; Nhà Xuất Bản Hà Nội
Câu chuyện của Jennifer, Ryan và Bradley cho chúng ta thấy rằng không hề có sự kết tội hay lỗi lầm trong việc sinh ra một đứa trẻ tật nguyền. Nhìn chung, những đứa con tự lựa chọn khuyết tật của mình từ trước khi chúng sinh ra vì sự trưởng thành có thể đạt được từ tình trạng đó. Tương tự, những linh hồn lên kế hoạch làm cha mẹ chúng chọn kinh nghiệm này do những bài học mà nó cung cấp.
Ở một chừng mực nào đó, việc lập kế hoạch như vậy dựa trên những tiền kiếp của chúng ta. Để phản hồi cho một kiếp sống khắc nghiệt nơi cậu lớn lên trong một trại trẻ mồ côi, Bradley thiết kế một kiếp sống nơi cậu sẽ được an toàn, nuôi dưỡng và hỗ trợ. Việc cậu bé quyết định chữa lành những sợ hãi và thương tổn còn sót lại từ kiếp ấy không có gì đáng ngạc nhiên, linh hồn tìm kiếm sự chữa lành trong những kiếp sống kế tiếp. Ryan mong muốn được nghỉ ngơi sau những áp lực rất lớn của bảy kiếp trước đó. Bằng cách tạo ra những kiếp sống nơi phàm ngã gặp thử thách trong việc truyền đạt sự thật cho thế giới, cả Ryan và Bradley đều kiếm tìm sự cân bằng cho nghiệp được tạo ra từ những hành động của họ trong Thế chiến thứ hai. Trong kiếp sống ấy, Jennifer có nỗi sợ “bị gạt qua một bên và không được lắng nghe” Có thể cô cũng như Bradley đều tìm kiếm sự chữa lành đối với những nỗi sợ còn sót lại và do đó đồng ý làm mẹ của hai đứa trẻ đôi khi sẽ đẩy cô ra và không thể nghe thấy cô. Nỗi sợ hãi che phủ trí nhớ, khiến ta quên mất rằng mình là một linh hồn vĩnh cửu. Nếu ta né tránh những nỗi sợ hãi này, tấm màn sẽ trở nên dày hơn. Nếu tiếp nhận chúng, ta sẽ vén tấm màn qua một bên, để lộ ra linh hồn dũng cảm đã lên kế hoạch cho cơ hội để loại bỏ sợ hãi.
Một số kế hoạch trước khi chào đời của chúng ta đơn giản là dựa trên mong muốn có được những trải nghiệm mới. Như Ryan chẳng hạn, cậu không chỉ tìm kiếm sự nghỉ ngơi mà còn cả cơ hội trải nghiệm sự mất cân bằng. Những sự mất cân bằng mà cậu cảm thấy trong kiếp này – ví dụ như những thay đổi cảm xúc mạnh mẽ do rối loạn lưỡng cực – tương phản với cả những kiếp trước lẫn cuộc sống mà cậu biết ở cõi linh hồn, một cuộc sống hoàn hảo với sự cân bằng thần thánh. Xét về toàn cục, trải nghiệm hiện tại của cậu tạo ra sự cân bằng lẫn thái độ trân trọng với nó. Không có trạng thái mất cân bằng, Ryan không thể hiểu trọn vẹn được trạng thái cân bằng. Sự hiểu biết thông qua trải nghiệm này là một món quà từ kiếp sống vật lý của cả cậu lẫn mẹ cậu, người đã đồng ý từ trước khi sinh ra là sẽ giúp kiếp sống ấy trở nên khả thi. Jennifer, Ryan và Bradley đều đã biên đạo cuộc sống của mình để thu được một số bài học nhất định. Cả ba người đều đang học về tầm quan trọng và giá trị của giao tiếp, trong đó, Jennifer đào sâu thêm hiểu biết về giao tiếp thành thật mà cô đã thể hiện một cách đầy ngưỡng mộ trong lần đầu thai trước.
Chính vì sự thông tuệ đó của cô mà Ryan và Bradley đã lựa chọn cô làm người thầy cho bài học lần này của mình. Bằng việc dạy Ryan và Bradley giao tiếp, cô tham dự một hành cống hiến cho linh hồn họ. Khi cô cống hiến cho họ với làn trắc ẩn và tình yêu vô điều kiện, cô tiến lên trên vòng xoáy tiến hóa từ linh hồn trưởng thành tới chỗ là linh hồn già.
Dù khuyết tật hay không, con cái vẫn là người thầy của cha mẹ, như Ryan và Bradley dạy Jennifer ngay cả khi chúng học từ cô. Nhờ chúng, Jennifer gia tăng lòng kiên nhẫn cũng như sự nhận biết về giá trị bản thân, khả năng sống có kỷ luật, khả năng giữ mình vững vàng và tập trung. Bên cạnh việc trực tiếp dạy dỗ, con trẻ giúp sự trưởng thành của cha mẹ phát triển qua những người mà chúng mang tới trong cuộc đời cha mẹ mình. Điều đó cũng được thiết kế sẵn. Khi lên kế hoạch cho cuộc đời mình, ta sắp xếp những hoàn cảnh sẽ đưa ta tới gặp gỡ những linh hồn khác mà ta muốn làm việc cùng. Khi tôi nói chuyện với các bậc cha mẹ của trẻ tật nguyền, tất cả đều đưa ra nhận xét về những con người tuyệt vời họ gặp được do khuyết tật của con – những người họ cảm thấy như đã từng quen biết trước đây. Hoàn toàn có khả năng đúng là thế. Thường sẽ có một mối ràng buộc đặc biệt vượt xa ý nghĩ trần tục của việc có con cái khuyết tật.
Như chúng ta đã thấy, Ryan và Bradley đã chọn những trở ngại rất khác nhau mà qua đó sẽ dạy Jennifer và thử thách chính chúng. Một vài linh hồn có khuynh hướng lựa chọn những thử thách lớn lao hơn những linh hồn khác. Giống như Ryan, những linh hồn có xu hướng như vậy sẽ tìm kiếm sự cân bằng trải trong nhiều kiếp. Nếu Ryan và Bradley chọn tiếp tục làm việc với những bài học về giao tiếp, chúng có thể thiết tố những kiếp mà ở đó, việc giao tiếp được dễ dàng hơn hoặc thậm chí trong kiếp đó, chúng có năng khiếu về giao tiếp.
Ở mức độ nào đó, chúng ta có thể nhớ được linh hồn mà ta đã lên kế hoạch gặp gỡ và những thử thách cuộc sống mà ta đã lựa chọn. Niềm đam mê của Jennifer với tự kỷ từ cả thời cấp ba và đại học là một hồi ức mơ hồ về kế hoạch trước khi chào đời của cô. Không đơn thuần là một cái bóng của ký ức, sự hứng thú này, như cô đã chỉ ra một cách sâu sắc, cũng là một cách để linh hồn chuẩn bị cho những gì sắp xảy tới với mình. Linh hồn của ta luôn giao tiếp với ta và với tình yêu thương, mang đến cho ta những khao khát và hứng thú sẽ đặt nền tảng cho tương lai. Nếu lắng nghe kỹ, ta có thể nghe thấy linh hồn mình thì thầm về những thử thách ta đã lên kế hoạch.
Jennifer đã đúng khi nói rằng cô ấy được chọn. Chồng cũ của cô cũng thế. Từ góc nhìn của phàm ngã, có vẻ như cô bị đè nặng bởi thử thách một mình nuôi dạy hai đứa con khuyết tật. Tuy nhiên, Jennifer cũng đã lên kế hoạch cho vấn đề này với một linh hồn yêu thương cô và đồng ý trao cho cô trải nghiệm cô kiếm tìm, cũng như cô đồng ý trao cho con mình trải nghiệm chúng mong muốn. Không có nhân vật phản diện nào trong kế hoạch này, chỉ có những linh hồn hành động bằng tình yêu. Cũng chính tình yêu đó thúc đẩy hai thành viên khác của gia đình. Bradley và Sarah đã chọn một mối quan hệ thân thiết mà ở đó, Sarah có thể hiểu và giao tiếp với các nhu cầu của Bradley bằng trực giác. Cô cũng hiểu được rằng nhu cầu tập trung vào hai cậu con trai của mẹ cô là một tiếng vọng từ kế hoạch trước khi chào đời của chính cô.
Trong mạng lưới các kế hoạch cuộc sống này là một sự phối hợp tinh vi và tao nhã của các mục đích. Được thúc đẩy bởi hai mong muốn song hành: trưởng thành cá nhân và phục vụ người khác, Jennifer, chồng cũ của cô, Sarah, Ryan và Bradley đã chọn nhau bằng tình yêu, những đứa trẻ khuyết tật khác cùng anh chị em và cha mẹ chúng cũng vậy. Tình yêu sẽ gia tăng khi nó được trao đi. Bởi linh hồn là tình yêu, linh hồn sẽ mở rộng khi họ yêu. Thử thách cuộc sống của việc làm cha mẹ của một đứa trẻ khuyết tật là cơ hội để yêu thương. Bởi vậy, bất chấp những khó khăn và đau đớn, trải nghiệm đã được Jennifer và gia đình của cô lựa chọn một cách đầy can đảm là một sự mở rộng của linh hồn.
Họ đều là những người hùng thầm lặng. Bradley và Ryan có thể đạt được hoặc không đạt được những thành tựu mà xã hội sẽ khen thưởng và công nhận, những thành tựu của họ sẽ rất vĩ đại. Sự kiên nhẫn và lòng trắc ẩn của Jennifer có thể sẽ không được khen ngợi, những cống hiến của cô thì thật sâu sắc. Xa khỏi thế giới của cạnh tranh và chinh phục, không tìm kiếm hay đạt lấy danh tiếng và những lời ca tụng, hàng triệu đứa trẻ tật nguyền và cha mẹ chúng sống cuộc đời nơi sự can đảm của họ được thử thách và tái khẳng định hằng ngày bằng phẩm giá và sự duyên dáng.
Đó là cuộc sống của một sự tráng lệ lặng thầm.