PHÁT LỘ VẮNG MẶT – TOÀN THIỆN TỰ NHIÊN

KEITH DOWMAN

Trích: Toàn Thiện Tự Nhiên - Dzogchen căn bản của Longchenpa; Dịch và giảng bởi Keith Dowman; Việt dịch: Ban dịch thuật Thiện Tri Thức; NXB. Thiện Tri Thức; 2017

Longchen Rabjam

Tôn ảnh Longchenpa

Trong sự vắng mặt của bên trong và bên ngoài,
chủ thể và đối tượng,
rigpa nội tại, không có thời gian không gian,
thế chỗ cho mọi biến cố hữu hạn hình như có bắt đầu và chấm dứt;
thanh tịnh như bầu trời, không cột mốc chỉ lối vào.
Mọi nội quán đặc biệt vào rigpa luôn luôn lầm lẫn,
Thế nên mọi nhận dạng , luôn luôn lầm lẫn, được từ bỏ;
Và tin rằng không gian của Samantabhadra không phân chia
là tánh Không trùm khắp của tất cả sinh tử và Niết Bàn,
trạng thái tự nhiên như thực tại bất biến.
Đập vỡ vỏ giòn của quan kiến lan man
vào không gian trống không không trụ ở đâu cả,
trong kinh nghiệm của vắng mặt,
cốt lõi của vấn đề hoàn toàn hiển lộ.

——???——-

Như vậy là xác định rằng mọi kinh nghiệm nhị nguyên của môi trường và đời sống, sanh tử và Niết bàn, bên trong và bên ngoài, dầu có vẻ có chất thể, trong lúc này là một hình ảnh vắng mặt, một hình tướng thanh tịnh của tánh Không trong rigpa như bầu trời vô điều kiện. Bao giờ nó xuất hiện, nó là ánh sáng trống không, sự xuất hiện của rigpa trống không, là sự chói sáng trống không của tánh giác quang minh tự biểu lộ, được phát lộ ở đây và như là sự sáng chói sống động không nguồn gốc, căn cứ.

Trong tánh Không của ta, không có gì được tạo dựng,
và sự chiếu sáng của ta không thể được chấp nhận hay phủ nhận;
sự hiện diện của tâm ta ghi nhớ tất cả
những hình tướng xuất hiện của ta
là một tiến trình tri giác trực tiếp;
không lời nào, thần chú nào có thể triệu thỉnh ta,
Ta vốn là toàn thiện;
hoàn toàn tự do đối với nguyên nhân và điều kiện,
với những méo mó của giáo điều hay kinh nghiệm,
Ta là chiều kích số không, không quy chiếu.

Ta không có đại diện hay biểu tượng nào,
Không quán tưởng, không thần chú,
Không giáo lý, vượt khỏi mọi đặt tên,
không có thù hay bạn.

Không thể tri giác, ta không có thân,
không tôn giáo, không giáo thuyết;
không ai ở đây, không ai để tri giác:
ta không hiện hữu, không đoàn tùy tùng.

Không không gian trống không, không chiều kích của rigpa,
không đức hạnh, không có sự chín muồi của tội;
không có đời sống và không có gì để mất,
không tích tập và không có gì để gom góp.

Ở đây không có Phật không có chúng sanh,
không có chỗ để dừng cũng không có chính tánh Không;
không phương pháp để dạy, không có ai để nghe,
không không gian, không thời gian,
không có khoảnh khắc, không thời gian nào.

Thế nên, ta là không gì tất cả,
không phân chia và không thể phân chia,
vượt khỏi mọi thứ lớp,
quan niệm và nhận biết,
và trong sự đồng nhất của ba thời,
không có trường và nền tảng của trường
_(Sáu Tạng)

Đoạn về sự chỉ bày mọi kinh nghiệm là vắng mặt kết thúc ở đây.

 

Bình luận


Bài viết liên quan

  1. THIỀN VÀ ĐẠI TOÀN THIỆN (DZOGCHEN)
  2. CÁI THẤY VÀ THIỀN ĐỊNH CỦA ĐẠI TOÀN THIỆN
  3. ĐẠI TOÀN THIỆN VÀ PHẬT GIÁO TÂY TẠNG

Bài viết mới

  1. NIỀM TIN VÀO CHỦ NHÂN KHÔNG LÀ CHÌA KHÓA
  2. BẠN THÔNG MINH HƠN BẠN TƯỞNG
  3. NHỮNG YẾU TỐ LÀM NÊN SỰ CƯỜNG THỊNH CỦA ĐỜI TRẦN