David Richo
Trích: Sức Mạnh Của Sự Tình Cờ; NXB Phương Đông; THAIHABOOKS.
Một trong những điều kiện sinh tồn là đôi khi chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn những gì chúng ta có thể chịu đựng. Có một năng lực trong tâm thức con người có thể xử lý những điều kiện sinh tồn của nó, cũng như loài vật có những khả năng và bản năng bẩm sinh để xoay xở với điều kiện sinh tồn của chúng. Những khả năng bẩm sinh của chúng ta có thể được phát triển như những chương trình kỹ năng để đối phó với nỗi cô đơn, sự bất ổn, không công bằng, phù du, đau khổ v.v… để luôn luôn sống một ngày thật trọn vẹn. Tuy nhiên, cũng có những lúc chúng ta có thể sụp đổ trong những khoảnh khắc này.
Cuộc sống liên tục cản trở chúng ta với những mâu thuẫn của nó, chúng ta có thể bị chúng lấn át và làm nản lòng hoặc chúng ta có thể vững vàng để chúng lướt qua chúng ta. Câu trả lời “Có” vô điều kiện, cho phép chúng ta không còn ở tư thế phòng thủ nữa, sẽ giải phóng năng lượng động sống động của chúng ta, những thứ khiến chúng ta nên tháo vát. Một câu trả lời “Có” như thế là một liều thuốc giải độc đối với nỗi sợ. Đó là những bậc mà chúng ta bước lên để đến với sự chuyển hóa. Chúng là một con đường, cũng như chính sự đồng hiện, để đến với việc giải phóng tình yêu vô điều kiện, trí tuệ, và sức mạnh để hàn gắn chính chúng ta và những người khác. Nếu không có những cú đánh và những thách thức đó, chúng ta sẽ trở thành những Pollyanna (người lúc nào cũng lạc quan) trong một thế giới hời hợt.
Để giúp chúng ta đứng được trên các ngón chân và để duy trì sự cân bằng môi trường bên trong cơ thể, các sự kiện xảy ra làm chúng ta xáo trộn hay làm chúng ta dịu lại. Mọi thứ xảy ra với chúng ta, tất cả những người xuất hiện trong đời ta, mỗi một thành công, thất bại, sự phản bội, hay sự trung thành đều không phải để làm yếu sức mà chỉ gia tăng sức mạnh cho ta. Mỗi thứ ấy đều là sự đồng hiện khi nó được ghi nhận như một phần trong sự phát triển của ta. Chỉ thông qua một loạt các trải nghiệm khác nhau của tất cả các lựa chọn trong cuộc đời, chúng ta mới có thể đạt tới tiềm năng hoàn thiện và sức mạnh cá nhân tiềm ẩn của mình.
Nhà thơ La Mã Terence đã viết: “Không có gì thuộc về con người mà lại xa lạ với tôi.” Việc là con người là đã dễ bị tổn thương với tất cả những điều kiện sinh tồn và không kiểm soát được bất kỳ điều gì trong đó. Những con người lành mạnh luôn thiết lập hòa bình với điều đó. Chúng ta không thể kiểm soát hoàn toàn, nhưng chúng ta có thể có một chương trình, một kế hoạch để xử lý những thứ xảy đến với chúng ta. Sẽ là khôn ngoan và cần thiết khi có một nguồn lực đáp ứng các tình thế khó khăn trong đời. Các trải nghiệm và các khủng hoảng đến với chúng ta theo những cách thức trùng hợp là để làm chúng ta sâu sắc hơn và để chỉ cho chúng ta thấy con đường của mình.
Ví dụ, những cơn động đất cho chúng ta thấy khả năng kiểm soát của chúng ta nhỏ bé đến mức độ nào. Tuy thế vẫn có những quy tắc an toàn trong động đất mà chúng ta có thể tuân theo. Đây là việc trao một số biện pháp kiểm soát cho phản ứng của ta sao cho ta có thể vượt qua nó với ít thiệt hại nhất. Rất đáng chú ý khi ghi nhận rằng lời khuyên xưa cũ về sự an toàn trong động đất là trốn trong khung cửa. Lời khuyên nữa là xuôi theo sự rung chuyển, lăn trong hành lang, người cuộn tròn lại để tránh khỏi bị ảnh hưởng quá nhiều. Đó là sự khôn ngoan của việc kết hợp giữa kiểm soát và đầu hàng, một sự khôn ngoan có được khi cái tôi người lớn từ bỏ sự kiểm soát giống như một đứa trẻ từ bỏ những món đồ chơi trẻ con để lấy những thứ có tính thách thức hơn.
Đôi khi chúng ta phải đối mặt với sự do dự, thiếu quả quyết. Không có gì làm ngã lòng hơn việc bị cản trở hay bị kẹt trong những tình huống tiến thoái lưỡng nan mà không quyết định nào có vẻ khả thi. Nhưng việc bị kẹt đó có thể được coi như một khoảng dừng, cái “lối đi bí ẩn xuyên qua những ngọn núi rõ ràng không thể vượt qua” được mô tả trong Đạo. Thế rồi chúng ta có thể nói: “Tôi thừa nhận sự mắc kẹt này là sự đồng hiện, một sự trùng hợp ngẫu nhiên giữa việc bị chặn lại vượt quá tầm kiểm soát của mình và việc có được một cơ hội để ngưng lại. Điều đã xảy đến với tôi đã trở thành phương tiện tốt cho quá trình tâm linh. Tôi không bị kẹt mà được giải phóng khi tôi sẵn lòng đi vào khoảng trống ở giữa đó. Khủng hoảng của việc “không có cách nào để quyết định” hóa ra lại là một khoảng không tỏa sáng. Tôi vươn tới nó không nhờ cố gắng để lấp đầy nó mà nhờ việc ngưng lại bên trong nó để nó có thể trở thành một lối đi.”
Cuộc đời của chúng ta không phải là một chuỗi các sự kiện không có mục đích. Đó là một tổng thể mô tả nguồn gốc, vận mệnh, và phản hồi của chúng ta với các cơ hội và các chướng ngại. Sự đồng hiện biến các điều kiện của cuộc sống thành một loạt những khoảnh khắc và các giai đoạn chuyển giao quan trọng. Sự biến đổi xảy ra với chúng ta nhờ việc chúng ta xử lý những gì đã được mặc định của cuộc sống. Khi đó, toàn bộ câu chuyện về cuộc đời chúng ta là một trải nghiệm trọn vẹn của việc di chuyển từ bóng tối đến ánh sáng, từ sự bối rối đến sự thông tỏ, từ cô lập đến đồng cảm.
Khi chúng ta cởi mở với ý nghĩa lớn nhất của đời mình và coi nó như một sự đóng góp cho hành trình của cả loài người, chúng ta đang sống trong tâm của vũ trụ. Khi chúng ta trân trọng những ân sủng đến với chúng ta để làm cho điều này xảy ra, và trân trọng tình yêu thương để tìm thấy chính bản thân mình, chúng ta sẽ sống một cách vui vẻ. Hành trình này có ba chặng: xuất phát, nỗ lực, và trở về với các món quà.
Hành trình từ khi sinh ra đến khi hình thành một bản ngã bắt đầu trong một sự thống nhất không phân hóa. Đây là một sự cộng sinh lành mạnh với mẹ của chúng ta. Chúng ta nhanh chóng phân hóa; chúng ta thám hiểm và khẳng định tính cá nhân của mình. Chúng ta làm điều đó khi chúng ta tách biệt khỏi sự phụ thuộc vào bố mẹ. Khi chúng ta trở nên cá nhân hóa, chúng ta hòa nhập vào thế giới để xử lý những hoàn cảnh và những gì đã được mặc định của cuộc sống. Đó là quá trình nỗ lực của người anh hùng. Chúng ta tìm thấy sức mạnh, thông qua những sự chia cắt, để đối mặt với những thách thức và để hàn gắn những sự chia tách.