CẢM THỨC YÊU THƯƠNG THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI

JEFFREY LONG

PAUL PERRY

Trích: Sự Sống Bất Tử - Khám Phá Chấn Động Mới Về Đấng Tạo Hóa Và Một Thế Giới Khác; Nguyên tác: God and the Afterlife; Việt dịch: Nguyễn Đức Nhật; NXB. Tổng hợp Tp.HCM; Công ty Văn hóa Sáng tạo Trí Việt - First News; 2019

“Một màn sương tình yêu ấm áp.”

Thelma S. bị tấn công bất ngờ trong lúc cắm trại với các con ở California. Cô vẫn luôn dặn dò các cô con gái không bao giờ được đi một mình khi ở các chỗ rậm rạp, song tai họa ấy giờ lại ập đến với chính cô. Khi đang tìm củi nhóm bếp thì một gã đàn ông quen biết phóng ra từ bụi rậm, đánh cô tàn nhẫn bằng tay nắm sắt và bỏ mặc cô mê man tới chết.

Trong tình trạng cận kề cái chết, Thelma trải qua trải nghiệm về tình yêu thương đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô. Cô cố gắng kể lại, và nhấn mạnh rằng giới hạn ngôn ngữ chỉ có thể diễn tả một phần rất nhỏ trải nghiệm này:

“Tôi không thể tìm ra từ ngữ nào đủ diễn tả lại hình ảnh đó. Ánh sáng ư? Thứ ấy vĩ đại hơn, huyền diệu hơn mọi ánh sáng. Nó như là một màn sương ấm áp lan tỏa tình yêu thương, lấp lánh và bất tận! Như thế tôi yêu say đắm vạn vật trên thế gian, và mọi chúng nhân trao cho tôi tất thảy tình yêu trên đời! Thật là một cảm giác thoát tục, tôi chỉ muốn ở mãi khòng về.

Cuộc sống của chúng ta chính là món quà; chúng ta kiến tạo nó theo ý chí của mình. Trong ngôn ngữ giới hạn của loài người có nhắc đến thứ tạm gọi là ‘Thượng Đế”, hay đúng hơn đó chính là tình yêu! Giờ tôi phần nào hiểu được những lời trong Kinh Thánh của cha tôi.

Một thứ gì đó đẹp đẽ và chan chứa yêu thương trở về trong tâm tôi. Tôi bỏ lại mọi cảm xúc tiêu cực và trở lại với một con người tôi hoàn toàn mới. Nhưng phải mất rất nhiều năm sau tôi mới nhận thức được thời khắc thay đổi này xảy ra như thế nào. Mọi người xung quanh để ý đến sự khác lạ ấy, nhiều người nghĩ rằng tôi đā trở thành một con chiên ngoan đạo. Song thực lòng mà nói, những giáo lý tôi được cha truyền dạy từ nhỏ giờ đã nhường chỗ cho một đức tin về tình yêu cội nguỏn và Đấng Tối Cao không gì suy  chuyển.”

Trong phần diễn dịch trải nghiệm, Thelma đề cập đến một nhãn quan đầy thú vị về sứ mệnh chuyển tải cho trần thế về thánh lực của tình yêu ở thế giới bên kia:

“Không có từ ngữ nào nói đủ những gì tôi cần nói! Nhưng nếu mọi cá nhân từng trải qua trải nghiệm cận tử có thể kề vai cùng nhau, chúng ta có thể hội tụ đủ ‘sức mạnh’ hay ‘niệm lực’ tình yêu có thể điều hướng hay cảm hóa mọi sự ở cõi thế nhán! Tôi tin nguồn yêu thương, bình an và cảm giác thăng hoa trong bản thân chúng ta khả dĩ xoay chuyển nỗi vô cảm trong thế giới này.”

“Tận bây giờ tôi vẫn không thôi xúc động mỗi khi kể lại”

Một chủ thể trải nghiệm cận tử khác cũng gặp khó khăn trong việc diễn đạt lại cảm nghiệm về tình yêu ở bên kia thế giới là Kathy W. Trong ca sinh khó đứa con thứ hai, cô lâm vào nguy kịch và đã có một trải nghiệm cận tử. Cô cho hay:

“Ngay cả khi hôn mê sâu, tôi vẫn có thể nghe thấy mọi thứ. Tôi bị một lực từ phía sau rốn kéo hồn mình lìa khỏi cơ thể. Tôi cố gào thét rằng mình bị bắt đi nhưng thể xác tôi vẫn cứ bất động.

Sau đó, tôi nhận ra mình đang ở một cõi tối, tôi thấy đau tột cùng và kinh động bởi một tiếng động đinh tai như một cơn bão lốc. Ban đầu tôi rất lo sợ, nhưng từ trong nỗi đau đớn ấy mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ tuyệt đối. Tôi như ngộ ra chân thân của mình, thấu thị sự thật mình là ai. Tôi không có nhục thể, chỉ còn ý thức và tâm niệm sẵn sàng ở lại nơi đây vĩnh viễn miễn con tôi được sống và bình an vô sự. Ngay khoảnh khắc đó tôi bị lôi ngược về sau ngày một nhanh hơn.

Một nguồn sáng soi rọi từ phía sau tôi, rồi tôi rơi xuyên qua bề mặt vùng nước tối và trong như thủy tinh. Khi chạm đến rìa bên kia vùng nước, tôi bắt đầu nhìn và nghe lại mọi khung cảnh của cuộc đời mình. Tôi đă ở trong một đường hầm lớn với vách bao quanh bồng bềnh như những đám mây, và những ngôn lời chan chứa tình yêu thương thì thầm và dẫn lối cho tôi. Họ hỏi lý do tôi ở chốn đó – không phải đề cập đến đường hầm tôi đang ở, mà là ‘đâu là mục đích tồn tại của tôi’.

Suốt quãng thời gian đó, tôi được tống đẩy mỗi lúc một nhanh về phía nguồn sáng và toàn thân được mở ra như một đóa hoa, dù lúc ấy tôi không còn cái gọi là cơ thể. Lúc tôi ‘mở’ ra hoàn toàn cũng là lúc tôi cảm nhận được nó – Tình Yêu Cội Nguồn, tuyệt vời hơn hết thảy mọi thứ tôi từng biết đến. Dù chỉ còn trong ký ức nhưng cảm giác ngập tràn ấy không bao giờ vơi đi. Đến tận bây giờ tôi vẫn không thôi xúc động mỗi khi kể lại. Tôi được bao bọc bởi ánh sáng và cảm nhận sự hiệp thông với toàn thể – thấu hết, tỏ hết.

Trải nghiệm này mang lại một tầng nghĩa mới cho cách diễn đạt “Thượng Đế là Tình Yêu’. Cội Nguồn Yêu Thương như là một dạng năng lượng kết nối mọi phân tử trong vũ trụ.

Sau khi hòa thành một thực thể trong nguồn sáng, tôi được lựa chọn điều gì xảy ra kế tiếp. Ý chí tôi liên tục mở rộng, và tôi nhận ra rằng nếu cứ để tiếp diễn như vậy tôi sẽ không còn khả năng trở về cõi này. Tôi không biết giải thích chính xác thế nào, nhưng đến một thời điểm tôi biết mình phải ngừng nó lại.

Ngay lúc đó, tôi bắt đầu ý thức mình đã trở lại cơ thể và đang chuẩn bị được đưa vào phòng mổ. Tôi đã trở về với sự thấu thị tương lai, tôi yêu cầu bác sĩ không mổ mà trợ sinh con bằng kẹp gắp. Tôi cũng biết đó là một đứa con trai. Bác sĩ đồng ý thử phương pháp trợ sinh bằng kẹp gắp, song cũng dự phòng phương án đẻ mổ. Kết quả là tôi đã sinh bé trai đích xác bằng cách thức tôi yêu cầu.”

“Tôi được chữa lành.”

Trên đường về nhà sau khi khám nha sĩ, Michaele S. băng ngang qua đường ray và bị tàu lửa húc văng chiếc xe chở cô cùng đứa con gái chín tuổi. Cô chỉ kịp lấy thân che cho con mình trước khi toàn bộ gương mặt bị đập mạnh vào vô lăng.

Con gái cô chỉ bị xây xát nhẹ, nhưng cú va đập đã khiến Michaele gãy nhiều chiếc răng và chấn thương sọ não nghiêm trọng. Cô chỉ đủ tỉnh để biết con gái mình vẫn an toàn, và rồi mọi thứ tối sầm lại:

“Tôi bỗng thấy mình ‘bồng bềnh’ bên ngoài chiếc xe, bên cạnh một thực thể ánh sáng. Đoàn xe lửa vẫn lướt qua vun vút, nhưng bầu không khí tĩnh lặng một cách tuyệt đối. Thực thể ánh sáng đó có hình dáng lẫn gương mặt như con người, mang dáng dáp một người đàn ông – và đẹp tuyệt trần. Tôi được ‘phán bảo’ rằng mình được chọn lựa sự sống hay chuyển tiếp sang ‘tầng tiếp theo’. Những ý niệm ấy được truyền qua tâm ý, tôi hiểu nó nhưng không cách gì mô tả lại được.

Sau đó tôi được cho thấy kết tinh của quãng đời đã qua – không phải những khung cảnh rời rạc, mà như thể toàn bộ cuộc đời của mình được cô đọng lại. Cuộc đời của tôi hiển lộ chân thật như nó vốn có mà không hề bị bất cứ phán xét nào. Mọi lựa chọn của tôi, dù là gì chăng nữa, cũng không bị đánh giá. Lời gọi mời ‘đi tiếp’ đúng là điều tôi hằng hoài vọng. Và rồi tôi nhìn xuống, qua lớp kính chắn gió của chiếc xe là con gái của tôi đang ngồi ở ghế sau, nức nở khi không thể với tới thân xác tôi.

Ngay giây phút nhìn thấy con gái, tôi nhận ra cuộc sống trần thế đã được an bài cho mỗi linh hồn. Tôi cứu con gái vì đó là lựa chọn của tôi, không phải vì thôi thúc bởi bản năng làm mẹ, không có bất cứ phán xét đúng sai cho mọi hành động. Tôi đã chọn cuộc sống này, và thực thể ánh sáng đưa tôi đến một chốn khác. Chúng tôi ‘di chuyển’ xuyên qua cõi vô cực – không ngôn từ nào đủ để diễn tả nó – và quả thực tại đây, ngôn ngữ đã không còn hiệu lục.

Vùng vô cực vừa là khoảng không, vừa không phải. Chúng tôi tới được một nơi lưng chừng mà thực thể ấy được gọi là Tình Yêu. Người vẫy tay và nói: ‘Đây là Tình Yêu. Nguồn sinh lực ấy luôn hiện diện, luôn chảy quanh con, đong đầy yêu thương và không bao giờ cạn. Điều duy nhất con cần làm là mở lòng ra và đón nhận nó. Và nó sẽ chữa lành con’. (Tại thời điểm đó, tôi nghĩ Linh Hồn Tối Cao ấy nói đến việc chữa lành thương tổn cơ thể, dù đúng là vậy, nhưng nó còn vượt xa hơn thế – là những minh kiến tôi nghiệm ra nhiều năm sau trải nghiệm này). Chưa bao giờ tôi có thể diễn đạt lại đầy đủ những gì trải qua ở đó; bởi nó vượt ngoài ngôn từ của loài người. Tình yêu vừa bất tận, vừa chứa đựng trong từng sinh thể; vô sắc và muôn trạng sắc màu; vô thể và lại toàn thể. Nó là nguồn sáng sống động, hữu hình, và nhiệm màu. Là vạn vật, lẫn không phải bất cứ thứ gì. Hiện hữu nhưng không bị sở hữu bởi cá nhân. Vừa muôn hình vạn trạng, vừa vô hình vô tướng. Tôi cảm nhận niềm hân hoan trong trạng thái bình an, tĩnh tại không gì sánh nổi.

Rồi bỗng tôi quay trở lại cơ thể mình. Tôi quay mặt khỏi con gái đang sợ chết khiếp và cố tìm lại phản xạ hít thở. Tôi có thể ‘thấy’ hơi thở chạy dọc cơ thể mình. Tiếp đó tôi nghe ‘giọng nói’ bảo tôi không được nuốt ngược máu nữa mà phải nhổ ra. Tôi không thể thoát ra khỏi chiếc xe, phải một lúc mới có nhân viên đường sắt chạy đến và hỏi tôi có sao không. Tôi đã bật cười khi nghe câu hỏi đó, và tôi chẳng nhớ lúc đó mình đã trả lời những gì.”

Michaele ở trong trạng thái “duy trì mức độ nhận thức và ý thức tăng tiến liên tục kéo dài nhiều ngày” sau biến cố, tiếp nối bởi một đợt trầm cảm khi đối mặt với sự thật rằng cô ấy phải trở về cuộc sống trần thế.

“Tôi cảm thấy bản thân đã khác đi hoàn toàn, nhưng mọi tình trạng trong cuộc sống tôi vẫn chẳng có gì thay đối. Tôi vẫn phải vật lộn với mớ hỗn độn mình tạo ra trước khi xảy ra tai nạn. Tôi đã kỳ vọng trái nghiệm tuyệt diệu ấy sẽ là phép màu không chỉ chuyển hóa tôi, mà cả cuộc sống của tôi. Ba mươi sáu năm sau, tôi mới nghiệm ra đúng như vậy. Tình yêu luôn tuôn chảy, và tất cả những gì chúng ta phải làm là đón nhận nó. Trải nghiệm ấy vẫn nguyên vẹn trong tôi không chút phai nhạt.”

Bình luận


Bài viết liên quan

  1. Ý NGHĨA CỦA ĐỜI SỐNG
  2. CUỘC SỐNG CÓ Ý NGHĨA GÌ VÀ VÌ SAO TÔI LẠI Ở ĐÂY?
  3. TÌNH YÊU THƯƠNG, NGUỒN GỐC CỦA HẠNH PHÚC

Bài viết khác của tác giả

  1. CÁI CHẾT MINH MẪN
  2. ĐOÀN TỤ GIA ĐÌNH
  3. THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI

Bài viết mới

  1. THỰC HÀNH BỒ ĐỀ TÂM
  2. LÒNG TỰ TRỌNG
  3. LÀM THẾ NÀO ĐỂ PHÁT KHỞI LÒNG SÙNG MỘ